Nguyễn Tâm

Thu Hà







Gọi cơn gió chiều mùa thu bên song cửa
Lay chiếc lá vàng chợt rơi giữa thinh không
Bổng nhớ về em thương yêu tận đáy lòng
Suối tóc bờ vai tình xưa còn ấp ủ

Hơn hai mươi năm chữ duyên còn chưa đủ
Phải em quay về nhắn nhủ chuyện hợp tan
Thuở ấy ra đi anh tưởng như lỡ làng
Ai đành dạo phím cung thương trường ly biệt

Có phải tình yêu anh gánh nhiều cay nghiệt
Nên trái tim sầu chia cách bởi sông tương
Dòng đời lặng trôi giấc mộng đâu bình thường
Hạnh phúc giản đơn trôi xa tầm tay với

Cũng cùng ánh trăng mà chia hai thế giới
Giọt buồn mơ màng như níu lại thời gian
Bóng nắng hoàng hôn trời thu cuối dần tàn
Chợt đâu lịm tắt chiều qua đi héo hắt

Ôi tình yêu em hay trò chơi cút bắt
Anh lay hoay tìm mõi mắt vết chân chim
Em mãi ngây ngô kỷ niệm xưa im lìm
Chôn trong tiềm thức dáng hình ngày tháng cũ

Gót hài còn son hương tình yêu quyến rũ
Để quên bên đời ru ngủ mái đầu xanh
lời nào cho em trong tim anh trọn dành
Lặng lẽ gọi tên Thu Hà yêu em mãi !

August 20 2012

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 7 tháng 10 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Thu Hà"